giấu em sâu trong thời gian
Thời gian quan hệ bao nhiêu phút thì được coi là xuất tinh sớm là thắc mắc của không ít các cặp đôi hiện nay. Theo các chuyên gia, thời gian quan hệ là yếu tố ảnh hưởng rất lớn đến hạnh phúc vợ chồng. Việc nam giới xuất tinh sớm khi đối tác chưa đạt được khoái cảm sẽ khiến cho tình cảm của cả hai bị ảnh hưởng.
Những vấn đề xã hội, lịch sử, văn hóa tác động sâu sắc đến con người và thời đại. Giai đoạn lịch sử từ thế kỷ X đến XIV ở nước ta nằm trong thời kỳ phong kiến độc lập kéo dài suốt gần một thiên niên kỉ, từ năm 938 cho đến năm 1858.
TP Nha Trang sẽ kéo dài thời gian giãn cách theo Chỉ thị 16 - Ảnh: MINH CHIẾN. Theo đó, TP Nha Trang, thị xã Ninh Hòa và huyện Vạn Ninh đã thực hiện giãn cách xã hội theo Chỉ thị 16 từ 0h ngày 9-7 (kéo dài trong 14 ngày). Tuy nhiên, căn cứ vào tình hình số ca mắc COVID-19 và tử vong
Đọc truyện Giấu Em Sâu Trong Thời Gian của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Vào một lần sau khi Chu Thời Diệc tham gia tụ tập, lại có người "không mời mà đến" tùy tiện xông vào.
Quan điểm của tôi là, thực sự rất mất thời gian nếu làm mono, vậy nên cứ "Ồ, thế chúng ta phải làm trước với stereo" đã." So my point is, it took a long time to do the mono, and then it was, 'Oh, yeah, we gotta do stereo'." Sau khi đã xóa sự kiện, có thể mất một chút thời gian để sự
Site De Rencontre Maroc Gratuit Sans Inscription. Khu nhà Kim Phủ. Nơi này là tiểu khu biệt thự nổi tiếng ở Bắc Tuần, cũng là nơi giá cả ổn định nhất ở Bắc Tuần, dù cho bên ngoài giá phòng xào xáo cao đến bao nhiêu, khu nhà Kim Phủ luôn có một luồng khí “Tự ta sừng sững bất động”, ngược lại các ngươi mua không nổi mãi mãi vẫn mua không nổi. Đêm mùa đông, người đi đường ít ỏi, cành cây bạch dương hai bên đường khô khốc, vẫn sừng sững kiên cường như chuông, lúc ban ngày trời mưa phùn lâm râm, mặt đất nửa ướt nửa ráo, độ ẩm trong không khí chợt giảm xuống, gió đêm lạnh giá. Thỉnh thoảng có xe vụt qua, chợt lóe lên một cái. Bóng đèn đường mờ mờ kéo dài bóng của cây cối, có vẻ cực kỳ yên tĩnh. Tòa nhà B 2-1 Trong phòng, một mảng huyên náo, tạo ra độ tương phản cực lớn so với sự yên tĩnh bên ngoài. Phòng khách lầu một, đèn thủy tinh treo sáng sủa, mười mấy người vây quanh một chiếc bàn dài, hoặc ngồi hoặc đứng, biểu hiện trên mặt không giống nhau, hưng phấn, mất mát, kích động, mệt mỏi…. Trong đám người thỉnh thoảng bật lên vài tiếng rít gào, hoan hô hoặc là không cam lòng. “Mẹ kiếp, Chu Thời Diệc cậu cũng đủ nham hiểm quá đi, trong tay đến cùng là có bao nhiêu bài lớn vậy.” Có người không cam tâm. Đạo lý đánh bài và làm người, vĩnh viễn không thể để cho đối thủ biết trong tay bạn còn bài gì, đồng thời không phá hỏng đường của người khác. Bất cứ việc gì cũng để lại một con đường, ngày sau lại gặp lại. Người bị nhắc tên không hề biến sắc mà cười cười, ánh đèn trên đỉnh đầu phảng phất như chỉ chiếu trên người anh, khuôn mặt tuấn lãng, anh cầm bài, không nặng không nhẹ trải ra trên mặt bàn, ngồi yên tĩnh, chỉ cười không nói. “Chu Thời Diệc, cậu thắng nhiều như vậy, mời ăn khuya đi.” Không biết là ai ồn ào lên tiếng. Tôi nay thật sự là anh thắng không ít, tiền chất đống trước mặt đều là thắng được, thêm cả panh thua của Từ Thịnh trước đó, anh đều thắng cả vốn lẫn lãi, cười nhẹ đứng lên, lấy một xấp tiền hồng hồng trước mặt đẩy lên bàn “Được các cậu chơi tiếp đi, tính cho tớ.” Nói xong, anh cầm lấy thuốc lá và bật lửa trên bàn đi ra ngoài sân. Đêm đông giá rét không phải là lạnh bình thường, vừa mới đẩy cửa ra, gió lạnh hiu quạnh bên ngoài đã thổi vào, trong nháy mắt thổi loạn tóc và quần áo của anh, cảm giác đau thấu xương trên mặt, nhưng đầu óc lại tỉnh táo rất nhiều. Ở trong sân có trồng một cây hòe, là ông nội Từ Thịnh năm ấy chết để lại, bây giờ cành lá xum xuê, cao vút như cái ô rồi. Xung quanh là hàng rào gỗ lim cao bằng nửa người, thật ra cũng là dư thừa, nhà của Từ Thịnh đâu đâu cũng có hệ thống báo động, làm cái hàng rào này đơn giản là vì tùy hứng. Chu Thời Diệc đi tới trước hàng rào gỗ, dáng người thẳng tắp, rút ra một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa, ngậm trong miệng, hút vài hơi, nghe thấy cửa phía sau bị ai đó đẩy ra, tiếng bước chân đến gần. Nghe tiếng bước chân là phụ nữ, anh không quay đầu lại, ánh mắt vẫn rơi vào rừng cây nhỏ cách đó không xa, ánh lửa nơi đầu ngón tay trong đêm đen mờ mờ ảo ảo. Trong giây lát, trong tay đột nhiên trống rỗng. Chẳng biết từ lúc nào mà Trương Man đã đi đến bên cạnh anh, đưa tay giật lấy điếu thuốc còn một nửa, đưa lên miệng mình, hút sâu một cái, vẻ mặt thích thú, khói thuốc dày đặc, ánh mắt cô ta lớn mật nhìn anh, cười liếm môi, lại trả lại điếu thuốc trong miệng cho anh. “Hút không ngon.” Chu Thời Diệc hơi liếc nhìn cô ta, nhìn nửa điếu thuốc này, không nhận lấy, giọng nói lạnh nhạt “Vứt đi.” Trương Man cười ra tiếng, cũng không để ý, buông tay ra, tàn thuốc rơi trên mặt đất, đứt thành vài đoạn, cô ta dùng mũi canh giẫm lên, lại dí thêm mấy lần, nói “Thời Nhất, anh đừng có luôn đứng đắn như vậy.” Chu Thời Diệc liếc nhìn cô ta một cái, giật nhẹ khóe miệng “Tôi không chê mệt, cô gấp cái gì?” Trương Man nghiêng đầu nhìn anh một lúc, lúc anh nói chuyện rõ ràng, giọng nói trầm thấp mà thu hút, lại lộ ra một chút lười biếng không dễ nhận ra, rơi vào trong ban đêm yên tĩnh, êm tai khiến cô ta tê dại cả da đầu. Trong sân không có đèn, chỉ có chiếc đèn nhỏ trên vách tường, ánh trăng rất mờ, ánh mắt cô ta nhìn chăm chú toàn thân anh, đánh giá một lần lại một lần. Nút áo thứ hai trên áo sơ mi anh mở ra, Trương Man có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh, sau đó là cơ ngực thấp thoáng, mơ hồ có thể thấy được đường cong, sau đó là bụng dưới bằng phẳng rắn chắc. Đường nét đàn ông ẩn trong đêm tối, khuôn mặt không cảm xúc, con ngươi thâm thúy. Trương Man cảm thấy người này tràn ngập khí chất đàn ông cấm dục, giây phút nào cũng kích thích hóc môn của cô ta. Cô ta lăn cuống họng, phát ra một tiếng “Ực” rất nhẹ, thật sự rất nhẹ, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại bị phóng đại lên. Chu Thời Diệc không biết từ lúc nào lại kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nghe thấy tiếng thì bất giác trở nên buồn bực, tắt nửa điếu thuốc còn lại đi, vứt vào thùng rác, quay người rời đi. Bỗng nhiên gió thổi, cây hòe rớt xuống một chiếc lá. Trương Man ngăn anh lại, khóe mắt câu dẫn, ý tứ mời gọi. Anh liếc cô ta, giọng nói lạnh nhạt “Tránh ra.” Trương Man không chịu, vòng qua anh, tay vịn trên lưng của anh, gầy gò, không có một chút sẹo lồi dư thừa nào, thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ lưng của anh rõ ràng, đường nét lưu loát, chế nhạo nói “Anh đến cùng là có được hay không?” Điện thoại trong túi quần của Chu Thời Diệc rung lên, đáy mắt trầm tĩnh không có chút rung động nào. Anh đẩy Trương Man ra, cất bước rời đi, bỏ lại một câu “Tôi không có thời gian chơi với cô.” Coi như anh muốn tìm đàn bà cũng không nên tìm dạng người như cô ta. Vậy nên là dạng gì nhỉ? Trong đầu bỗng nhiên không đúng lúc hiện ra một gương mặt. Điên rồi. …… Rạng sáng hai, ba giờ, đêm đã khuya. Cảnh tượng náo nhiệt rút đi, đoàn người tản ra. Chu Thời Diệc rời biệt thự, tìm xe của mình ở bãi đậu xe. Sau khi lên xe, anh không lập tức nổ máy rời đi mà lấy điện thoại ra nhìn một lúc. Vừa rồi lúc Trương Man ở bên cạnh anh, điện thoại của anh rung lên, không quan tâm. Sau đó lại bị chính mình hù dọa, bỗng chốc quên xem lại, chờ đến lúc anh nhớ ra nhìn điện thoại thì đã rạng sáng rồi. Trong điện thoại là một tin nhắn chưa đọc. Đến từ một số xa lạ. Trên màn hình, là đoạn video mấy ngày trước anh vừa xóa. …… Ngày hôm sau lúc Nguyễn Tầm Tầm thức dậy thì nhìn thấy tin nhắn của Chu Thời Diệc. “Cô muốn thế nào?” Rất ít lời. Cô muốn thế nào? Hừ. Ngày đó lúc anh xông vào, video đã được chuyển qua một nửa, sau đó hai người ở trong phòng tốn một chút thời gian, không biết từ lúc nào mà video đã chuyển hoàn toàn qua điện thoại của cô. Nguyễn Tầm Tầm mặc đồ ngủ rộng rãi, quấn toàn bộ tóc lên, nhìn chằm chằm bốn chữ này, suy nghĩ tới lui nhiều lần. Đợi cô rửa mặt xong, mặc quần áo đàng hoàng, lúc xuống lầu ăn sáng, mới trả lời tin nhắn của anh. Chỉ có ba chữ. “Anh nói xem?” - Không hề trả lời lại. Nguyễn Tầm Tầm đã không còn lòng dạ nào mà ăn sáng, chỉ ăn qua loa rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa phòng ăn thì thấy bạn cùng phòng và Thiệu Bắc đến ăn sáng, cô nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi “Mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Hiếm thấy có thể nhìn thấy anh lúc sáng sớm.” Thiệu Bắc cười cười không lên tiếng, bạn cùng phòng chen miệng nói “Ôi, Nguyễn đại mỹ nữ, lâu rồi tôi không thấy cô qua chỗ chúng tôi, sao vậy? Không phải là hai người cãi nhau chứ?” Nguyễn Tầm Tầm nói “Sao có thể, theo tính cách của chúng tôi thì có thể động thủ thì nhất định sẽ không nói chuyện.” Bạn cùng phòng nghe ra có hơi không đúng “Sao thế? Đến nói cho anh trai nghe, anh trai làm chủ cho cô.” Nguyễn Tầm Tầm phẩy tay, chỉ chỉ Thiệu Bắc “Không cần, anh ta đã là người phụ trách trước rồi.” Bạn cùng phòng sửng sốt, nhìn Thiệu Bắc rồi lại nhìn cô, chỉ cho là hai người giận dỗi, nửa đùa nửa thật nói “Được, vậy xem ra đông đảo anh chị em học viện chúng ta lại có cơ hội rồi!” Vừa dứt lời, Thiệu Bắc giơ chân lên trực tiếp cho anh ta một cước “Cút.” Nguyễn Tầm Tầm có ý nói “Ồ, nữ sinh bên viện của các anh nhiều như vậy, sao người nào cũng muốn người bên viện của chúng tôi vậy?” Nói xong, cô nhẹ nhàng nhìn Thiệu Bắc một cái, sau đó lúng túng quay đầu đi chỗ khác. Bạn cùng phòng không rõ nội bộ, lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nói “Thôi đi, những người bên viện chúng tôi đều là người cao lớn thô kệch, ai dám! Anh trai có thể thủ thân như ngọc đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng!” Nguyễn Tầm Tầm cười cợt, lúc này điện thoại báo có tin nhắn đến. Thiệu Bắc nhìn về phía điện thoại của cô. “Cậu nói cái gì?” Đột nhiên từ phía sau có người nhéo lỗ tai của bạn cùng phòng, người đó gần như cao bằng bạn cùng phòng, nhưng bởi vì là nữ nên nhìn có hơi cường tráng. Bạn cùng phòng nghe thấy giọng nói hơi quen tai, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt cực kỳ đau khổ, anh ta không dám quay đầu lại, không tiếng động mà hỏi Thiệu Bắc “Không phải xui xẻo như vậy chứ?” Thiệu Bắc nhún vai một cái, trả lời “Tớ vừa định nói cho cậu, Hầu tỷ ở sau lưng cậu.” Bạn cùng phòng tránh tay của cô ấy, quay đầu, nịnh nọt lấy lòng, vẻ mặt hề hề “Ôi chao, Tiểu Hầu, em cũng ở đây à, hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy. Ôi….. Nhẹ chút nhẹ chút -” “Không phải, Hầu tỷ, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân.” “Anh nói ai cao lớn thô kệch?” Hầu tỷ lại một lần nữa nhấc lỗ tai anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói. “Không, em nghe lầm rồi, không ai nói cả, ôi ôi- đánh người đừng đánh mặt, để lại chút mặt mũi đi.” …… Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu yên lặng nhìn điện thoại, mà Thiệu Bắc có điều muốn nói lại thôi mà nhìn cô. Chu Thời Diệc trả lời “Gọi điện nói, chờ tôi mười phút.” Đàn ông dường như đều không thích nhắn tin, cô trả lời ừ, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thiệu Bắc “Có lời gì, nói.” Thiệu Bắc muốn hỏi tại sao cô lại chặn Wechat của mình, cuối cùng suy nghĩ một chút rồi nói “Người đàn ông này, cô vẫn là đừng chọc vào.” Nguyễn Tầm Tầm nghe xong, cất bước muốn đi thì bị anh ta chặn đường “Tôi nói với cô thật lòng, tôi nghe nói bố mẹ anh ta không lành, không rõ lai lịch, cô cũng biết, đám người Trương Man kia đều là phú nhị đại trong thành phố, bối cảnh của anh ta không rõ ràng, nhưng có thể xen lẫn vào trong bọn họ, rất khả nghi, ai biết anh ta có mánh khóe gì. Hơn nữa, có một vài phú nhị đại rất thích….” Nguyễn Tầm Tầm cười gằn “Trong những người ở đây thì anh là người không có tư cách nhất để nói với tôi lời này.” “……” Cách vài giây, cô hỏi “Anh ta tên gì?” Thiệu Bắc nói “Không biết.” Nguyễn Tầm Tầm híp mắt nghi ngờ nhìn anh ta “Là thật sự không biết hay giả bộ không biết?” “Thật sự không biết, tôi chỉ nghe Trương Man gọi anh ta là Thời Nhất.” Thiệu Bắc thật sự nói thật, anh ta chỉ gặp qua người đó hai lần, hai lần đều là bạn bè tụ họp, người đó ngoại trừ thỉnh thoảng đánh bài, những lúc khác đều là một mình ngồi hút thuốc, bóng lưng nhìn thanh cao lại cao ngạo. Thật ra anh ta cũng không hiểu rõ đám người này, người đó hình như không phải người trong vòng, nhưng lại rất giống giống. Đám người này đều là phú nhị đại nổi danh trong thành phố, bố mẹ cơ hồ đều là phú hào trước sau trong thành phố, những người này cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, để anh lúc đang high đều một mình ngồi lẳng lặng hút thuốc, có người tỏ vẻ khinh thường với hành vi không hòa đồng của anh, cũng có người không thích anh cả ngày làm dáng thanh cao đoan chính, nhưng lại không dám công khai chọc vào, dù sao thì vẫn còn kiêng kỵ Từ Thịnh. Mà ngay cả Từ Thịnh đến bố cũng không quản được lại cứ nghe lời Chu Thời Diệc. Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng, không tiếp tục để ý đến anh ta nữa, cúi đầu đi ra ngoài. ……… Bên kia, Chu Thời Diệc vừa gửi tin nhắn cho Nguyễn Tầm Tầm xong, lại gửi đi hai văn kiện. Một phần là bưu kiện Anh văn Việt Dương. Một phần là thông báo nội bộ phần mềm game mà gần đây công ty muốn phát triển. Chờ anh gửi văn kiện xong, lại nhận điện thoại, mười phút hẹn với Nguyễn Tầm Tầm cũng nhanh trôi qua. Cuộc điện thoại này lại đến nửa tiếng đồng hồ, đương sự trù tính vẫn còn tồn tại rất nhiều lo ngại, phần mềm trò chơi này là tự Chu Thời Diệc thiết kế, chính là tương tự LOL, dù sao thì thời đại Võng Du cũng đã qua, trò chơi luyện đẳng cấp, nhằm vào nhân dân tệ đã sớm cổ lỗ sĩ rồi. Lúc mới tốt nghiệp cao trung Chu Thời Diệc chỉ làm hai việc, chơi bóng và chơi game. Ngoại trừ trong đội huấn luyện thì chính là chơi game với bạn cùng phòng. Sau đó, có người phát triển chơi game thành nghề nghiệp, thi đấu khắp nơi trên thế giới, đoạt lấy giải thưởng, trong tiếng chê trách, chất vấn của mọi người có bước chân của anh đi theo. Vì lẽ đó, xin vĩnh viễn đừng phán xét thế giới mà mình không biết, các người có thể không hiểu, không ủng hộ, nhưng xin tôn trọng mỗi một nghề nghiệp trên đời, sau lưng họ, các người vĩnh viễn không hiểu được nỗi chua xót và cố chấp. …… Cuối cùng cũng cúp máy. Chu Thời Diệc tắm xong đi ra, liếc nhìn thời gian, trong vòng mười phút liền đi ra ngoài. Ngay sau đó anh cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, gọi điện cho Nguyễn Tầm Tầm. Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, anh nói hơi nhanh, giọng nói lạnh nhạt “Cô có thể nói.” Nguyễn Tầm Tầm nghe giọng nói của anh, không nhịn được ngắt lời, đến cùng là ai cầu xin ai? “Chiếm tiện nghi xong liền muốn chạy, anh cho rằng trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?” Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, một chùm tia sáng chiếu vào, nổi bật lên phòng ngủ rộng rãi lại sáng sủa. Chu Thời Diệc đi tới, kéo rèm cửa sổ sẫm màu lại, nhíu nhíu mày “Vậy cô muốn thế nào?” Ánh sáng trong nháy mắt bị rèm cửa ngăn cản ở bên ngoài, căn phòng tối lại, anh bước đến trước giường, điện thoại mở loa ngoài rồi để trên giường, cầm lấy khăn treo một bên lau tóc rồi tùy ý bỏ qua một bên, hai tay kéo vạt áo, chuẩn bị thay quần áo. Âm thanh loa ngoài đột nhiên truyền đến “Anh đến cởi sạch cho tôi, sau đó để tôi sờ lại!” Tay Chu Thời Diệc đang cởi áo cứng đờ, trong mắt hoài nghi mình có phát video tự động trò chuyện cho cô không, theo bản năng cúi đầu nhìn màn hình đen, thở phào nhẹ nhõm. Loa ngoài lại truyền đến âm thanh “Có được hay không?” Anh nhắm mắt lại, được cái em gái cô!
GIẤU EM SÂU TRONG THỜI GIAN Tác giả Nhĩ Đông Thố Tử Thể loại Hiện đại, nhân sinh sâu sắc, tình yêu gắn liền trách nhiệm xã hội, thâm tình, tính cách độc lạ, SẠCH_SẮC, SỦNG ngầm, không nhẹ nhàng, ngọt ngào cảm động, HE. Độ dài 58 chương Tình trạng Hoàn edit. Tồn tại trong mỗi người là một giới hạn. Không chạm tới, không phải là do giới hạn quá cao hay quá xa, mà chỉ vì vẫn chưa tìm được người phù hợp phá vỡ nó. Nguyễn Tầm Tầm, tính cách gói gọn trong hai chữ “lãnh diễm”. Rất đẹp, là một vẻ đẹp lạnh lùng. Nhưng kỳ thực, đó không phải lạnh lùng, mà là thờ ơ. Cô đối với mọi vật mọi việc dường như chỉ có một kiểu phản ứng, chính là không quan tâm. Bạn trai danh nghĩa chịu không nổi sự lạnh nhạt của cô, kiếm người giải tỏa. Nguyễn Tầm Tầm nghe lời bạn cùng phòng, cũng cất công đi bắt gian. Cẩu nam nữ bắt được một đôi, Nguyễn Tầm Tầm còn vô tình bắt được một người khá thú vị. Chính là Chu Thời Diệc. Nếu cô là “lãnh diễm”, thì anh chắc là “lãnh khốc” rồi. Vì từ “diễm” không dùng cho người đàn ông đầy phẩm vị như Chu Thời Diệc. Đẹp trai, lạnh lùng, còn có chút tàn nhẫn. Cuộc gặp gỡ này, vô tình xác định, giới hạn của cả hai dần dần bị phá vỡ, từ chính người còn lại. Nguyễn Tầm Tầm nắm giữ đoạn băng ghi hình, lại không biết bản thân lại vô tình quay trúng những thứ không nên quay, cuối cùng rơi vào một vòng xoáy rắc rối cùng Chu Thời Diệc. Kéo tới kéo lui một hồi, lại phát hiện ra cả hai ngày càng gần nhau lúc nào không biết. Cô bị đánh, lại thường xuyên thấy anh trong bệnh viện. Cô bị bắt, anh lại đánh cho người ta thừa sống thiếu chết. Cô bị bạn thân phản bội, anh mặc kệ tuyết rơi, đến mang cô về nhà. Miệng thì nói chán ghét, trong lòng thì dậy sóng muốn lật thuyền. Cuối cùng, dưới sự công phá có chút vô lại của Nguyễn Tầm Tầm, Chu Thời Diệc buông giáp đầu hàng. Mà thực ra thì, đối với cô, ngay từ đầu anh đã không có cách nào. Không có cách nào không để ý, không có cách nào không quan tâm, càng không có cách nào để quên, bắt đầu từ con ngõ nhỏ nhiều năm trước. Nguyễn Tầm Tầm khi ấy xinh đẹp nổi loạn, bất cần đời. Cũng bày trò cá cược theo đuổi anh, nhưng đến cuối cùng lại chạy mất. Chỉ là cô không biết, dù là cá cược, anh vẫn không trách, dù là cô ngỗ ngược, anh cũng không ghét. Bởi vì trong lòng anh, đã chứa đựng hình bóng cô gái nhỏ. Cất giữ ở đó, không một ai hay biết. Năm tháng qua rồi, cô lại đến. Xinh đẹp hơn, và cũng trầm mặc hơn. Chu Thời Diệc tinh ý nhận ra, những điều mà cô cất giấu trong lòng, vốn không hề ít hơn mình. Những vết thương chi chít trên tay, những biểu hiện lạnh nhạt với mọi thứ. Phải là cú sốc lớn đến thế nào mới có thể mài mòn một cô gái đến không còn nhân khí như vậy? Em giấu bản thân mình sâu như vậy, vết thương trong lòng có lẽ là rất lớn. Anh sẽ không hỏi, nhưng nếu em bằng lòng kể, anh sẽ luôn ở đây. Em không phải muốn giấu anh, chỉ là em sợ anh biết rồi sẽ không thể tha thứ, giống như bản thân em không thể tha thứ cho chính mình. Một sai lầm lúc còn non trẻ, lại phải dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp. Trên thế giới này, không có ai là vô tội, cũng không có tội lỗi nào là không thể chuộc. Nguyễn Tầm Tầm, nếu em có tội, anh sẽ chuộc cùng em. Bởi vì, Chu Thời Diệc cũng đang cố gắng làm một việc giống như Nguyễn Tầm Tầm. Vì sự vô trách nhiệm của một tập đoàn, vì sự tham lam của những con người giả dối mang mặt nạ người tốt, rất nhiều gia đình, bạn bè, người thân của anh đều phải đang lãnh hậu quả. Biết rõ là trứng chọi đá, anh vẫn kiên trì cùng bạn bè của mình đưa sự thật ra ánh sáng. Bởi vì, sinh mệnh con người, ai cũng đáng được trân trọng. Tầm Tầm, theo anh, em có sợ không? Có anh, em không sợ. Hai người họ, đều là những người đang bị giày vò vì những tổn thương, lại sát cánh cùng nhau đi tìm công lý. Chỉ có điều, tìm ra rồi, lại là một lần bị tổn thương. Người bố mà Nguyễn Tầm Tầm vẫn luôn tìm cách tha thứ, lại có dính líu đến vụ án nghiêm trọng này. Cô phải làm sao đây? Chu Thời Diệc, giữa anh và bố em, em chọn người phía sau. Thế nên, anh đừng đợi em. Anh không đợi. Nhất định, nhất định, đừng đợi em. Anh nhất định, nhất định không đợi. Biết rõ kết cục là chia ly, nên từ đầu tới cuối không hề nói yêu. Không nói hẹn gặp lại, cho nên mới không nói lời từ biệt. Cứ như vậy, Chu Thời Diệc làm việc anh nên làm, đưa mọi thứ đối mặt với pháp luật. Sẽ có trả giá, nhưng tương lai sẽ tốt đẹp hơn. Nguyễn Tầm Tầm từ bỏ tình yêu, bảo vệ bố. Nhưng thật ra, người bố của cô không có hèn yếu như vậy. Đối với ông, hạnh phúc của con gái lớn hơn hết thảy mọi thứ. Tầm Tầm, bố em tự thú rồi, xử không nặng. Bọn người ác tâm kia cũng đã bị trừng trị rồi. Bố đã cho anh địa chỉ, nhưng anh không tìm thấy em. Em, phải làm sao mới chịu về nhà? Anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng yên một chỗ thôi. Bởi vì em đã đi một vòng thật lớn, nhưng phát hiện mỗi một người em gặp, đều là anh. Chu Thời Diệc, em về rồi. *** Bảy năm trước, Chu Thời Diệc gặp Nguyễn Tầm Tầm trong một con ngõ nhỏ. Cà lơ phất phơ, bất cần đời. Bảy năm sau, anh gặp lại cô bé ấy với những vết thương chằng chịt từ thể xác đến tinh thần. Bắt đầu từ một khúc mắc trong lòng, lại có thể kéo dài đến nhiều năm như vậy. Cuối cùng cũng có thể đợi được một ngày, để cho người ấy tự tay gỡ bỏ những cái gai khảm sâu trong tâm hồn. Anh thích em từ khi nào? Không biết. Vậy còn em? Lúc anh cứu em. Trong bệnh viện? Hay ở thị trấn nhỏ? Đều không phải. Anh không nói cho em biết, thực ra anh thích em từ ngày đó, trong con ngõ nhỏ. Lần đầu tiên anh phản bội lời nói của mình, sẽ không thích một cô gái không đứng đắn như em. Em cũng không nói cho anh biết, thực ra anh cứu em từ rất lâu rồi, trong con ngõ nhỏ. Là cứu lấy tâm hồn mang đầy tội lỗi của em, là cứu lấy cuộc sống lạc lối của em. Có nghe thấy không? Tiếng của thời gian, tiếng của trái tim, của mình, nằm trong lồng ngực, đối phương. Cảm ơn anh, đã dùng thời gian cất giữ em lâu như vậy. Cảm ơn em, từ trong thời gian, một lần nữa bước vào trái tim anh, vẹn nguyên như vậy. *** Từ khoảnh khắc ta nhìn thấy nhau, Anh biết rằng thật lâu mới có thể tỉnh lại. Đó là một giấc mơ, với trái tim khuyết đi một mảnh, Đợi em đến chữa lành, không biết rằng đó là định mệnh. Anh nói, chúng ta đều có bệnh, Không thể quên, cũng chẳng thể nào bước tiếp. Anh có nghe không, nhịp tim em thổn thức, Bởi vì anh, bởi hạnh phúc bất ngờ. Xin thời gian, đừng bắt anh ấy chờ, Em sẽ về, với trái tim lấp đầy bóng hình anh. Link đọc truyện
Tác giả Nhĩ Đông Thố Tử Thể loại Hiện đại, đô thị tình duyên, 1v1, thầm mến, thanh xuân đến trưởng thành, sủng, HE Độ dài 58 chương chính văn Nhân vật chính Nguyễn Tầm Tầm, Chu Thời Diệc Văn án Nguyễn Tầm Tầm biết được bạn trai ngoại tình, vọt vào khách sạn bắt gian. Ai ngờ, một lần bắt gian này, vậy mà bắt một con “Cầm thú” tới. Vì thế cô quyết định bắt “cầm thú” đem về nhà…… Vào một lần sau khi Chu Thời Diệc tham gia tụ tập, lại có người “không mời mà đến” tùy tiện xông vào . Ấy vậy mà anh lại nhận ra tên khách “không mời mà đến” này. Năm đó “theo đuôi” anh một cách điên cuồng. Đã từng theo đuổi anh rồi bỏ dở nửa chừng, hiện giờ lại ngóc đầu trở lại…… còn chưa đủ? Trên thế giới này đại khái thật sự tồn tại một loại tình cảm, nẩy mầm thời niên thiếu, kết quả khi thành niên. Nguyễn Tầm Tầm theo đuổi Chu Thời Diệc từ khi còn là học sinh sơ trung. Thời đó, cô là nữ sinh nổi loạn, trong một lần cá cược với nữ sinh cùng lớp đã quyết phải bắt được Chu Thời Diệc vào tay. Vì thế, cô bạn Nguyễn Tầm Tầm đã làm rất nhiều hành động gây sự chú ý của Chu Thời Diệc, soái ca cao trung, điển hình là nhìn trộm anh ý tắm. Sau một thời gian theo đuổi, đến một ngày, cô gọi anh ra ngõ hẻm và hôn anh, sau đó lại bỏ chạy. Nguyễn Tầm Tầm sau đó biến mất khỏi cuộc đời của Chu Thời Diệc, không một lời từ biệt, không hề báo trước. Chu Thời Diệc có cảm giác mình bị chơi đùa, vì tự lúc nào trái tim anh đã bị cô gái Nguyễn Tầm Tầm đó cướp mất. Anh không biết đã thích cô từ lúc nào, nhưng anh lại lén giữ ảnh cô suốt nhiều năm, hay từ chối giấy báo tuyển của đại học nổi tiếng để ở lại Bắc Tuần, nơi cô sống. Anh cảm thấy chán nản, vì thế dành hết thời gian thanh xuân để chơi game. Ai ngờ, Chu Thời Diệc chơi game quá giỏi, vì thế anh đã trở thành game thủ đại diện cho quốc gia để thi đấu thế giới, giành được rất nhiều cúp vàng. Anh đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người để theo đuổi ước mơ của bản thân. Nhưng có một ngày, đại thần ST trong truyền thuyết thông báo là sẽ nghỉ chơi game, khiến cho rất nhiều fan hâm mộ tiếc nuối. Anh và một người bạn nối khố, Từ Thịnh, cùng nhau mở một công ty bán phần mềm máy tính và phát triển game. Khi đã ở ngưỡng tuổi thành gia lập thất, anh gặp lại người con gái đã theo đuổi anh năm xưa. Nguyễn Tầm Tầm sau khi biến mất đã trải qua rất nhiều bóng ma tâm lí. Khi còn nhỏ, cô có một gia đình hạnh phúc. Mẹ cô sẽ thường dạy cô múa, vì đó là sở thích của cô. Nhưng dần dần, mẹ cô chìm đắm trong u mê, hút thuốc triền miên, mối quan hệ với ba cô cũng nhạt dần rồi hai người ly hôn. Mẹ cô mắc bệnh trầm cảm, cho đến một ngày, bà cắt cổ tay tự tử trong phòng tắm, khi đó Nguyễn Tầm Tầm chứng kiến tận mắt. Đến khi cô lớn lên, cô đi theo những bạn học chơi bời lêu lổng, đua xe, hút thuốc, và tìm cách cưa đổ Chu Thời Diệc. Thế nhưng, những năm tháng hư hỏng của tuổi trẻ đã khiến Nguyễn Tầm Tầm phải trả một cái giá đắt, vì cô đã gây ra một tội rất liến, khiến bản thân mình mắc bệnh tâm lí nặng, thậm chí còn không ít lần cố ý tự sát. Sau biến cố đó, từ một cô gái ăn chơi trở thành một học sinh bình thường, có thể nói là hiền hơn. Khi lên đại học, cô có quen một người bạn trai. Nhưng vì bản thân Nguyễn Tầm Tầm là một cô gái không nóng không lạnh, bạn trai cô sớm có tiểu tam. Trong một lần bắt gian bạn trai ở khách sạn, cô và bạn mình đã xông vào một căn phòng mà bạn trai cô đi vào. Thế nhưng, trong đó không chỉ có đôi nam nữ kia, mà còn có một nhóm người. Nguyễn Tầm Tầm vì để bắt quả tang đã quay lại toàn bộ căn phòng đó, và cô tình cờ quay phải những thứ không nên quay. Ở đây, cô nhìn thấy một hình dáng mơ hồ quen thuộc của một người. Hai người lần đầu nhìn thấy nhau trong một hoàn cảnh không được hay cho lắm. Sau đó, Chu Thời Diệc đuổi theo Nguyễn Tầm Tầm để lấy lại cái video, thế nhưng mặc dù xoá trên camera, cô đã kịp lưu vào điện thoại. Nguyễn Tầm Tầm sau đó đã nhớ ra anh, nên muốn theo đuổi anh một lần nữa. Cô tưởng anh vì người con gái Trương Man mà nhất quyết đòi cô xoá video, nhưng sự thật đằng sau lại không phải vậy. Tầm Tầm năm lần bảy lượt đụng độ Chu Thời Diệc, dần dần phát hiện ra bí mật của anh và cũng dấn thân vào. Cô cũng làm quen với những người bạn của anh, biết được rằng anh chưa có bạn gái, lại còn khen cô xinh. Cô cảm thấy mình có hy vọng, vì thế mà tiếp tục theo đuổi anh. Nguyễn Tầm Tầm vì cứu bạn cùng phòng Trương Kỳ Bối khỏi đám chủ nợ, đã bị đánh gãy chân phải nhập viện. Ban đầu cô nghĩ đó là người Trương Man tìm đến để trả thù mình. Khi ở trong bệnh viện, cô lần nữa bị đám người đó bắt cóc, nhưng giữa đường lại đụng phải Chu Thời Diệc. Anh tỏ ra thờ ơ, nhưng lúc cô sắp bị đưa đi, anh đã đánh cho tụi bắt cóc đến tàn phế. Khi Nguyễn Tầm Tầm chuẩn bị xuất viện, cô lần nữa phải nằm viện vì Trương Man trong lúc tức giận đã đạp gãy mắt cá chân cô lần nữa. Nguyên nhân là vì video bắt gian Trương Man và người yêu cũ của Tầm Tầm bị lộ rồi. Tầm Tầm không quan tâm Trương Man nghĩ gì, nhưng cô lại đau lòng vì đến Chu Thời Diệc cũng nghi ngờ cô. Cho đến khi anh tìm ra ai là người thật sự làm lộ clip, anh mới cảm thấy anh nợ cô một lời xin lỗi. Thì ra, người bạn Trương Kỳ Bối của Tầm Tầm là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện. Cô ta có bạn trai làm cho một công ty tên là Hoa Hải. Công ty này không có ý nghĩa gì với Tầm Tầm, nhưng với Chu Thời Diệc và những người bạn của anh, đó là một cái tên khiến cho lòng người căm phẫn. Vì quan tâm đến an nguy của Tầm Tầm, Chu Thời Diệc muốn tránh xa cô. Nhưng tình yêu đến thì không thể cản nổi, vì thế khi nhận cuộc gọi của Tầm Tầm nói cô đang một mình, anh lại không thể không đến bên cô. Kỳ nghỉ đông đến, Nguyễn Tầm Tầm và đám Chu Thời Diệc cùng nhau đi Nhã Giang và trấn Mi Ổ. Với Nguyễn Tầm Tầm, đó là về thăm người thân cũ. Còn đối với Chu Thời Diệc, đó là đến thăm một người bạn quan trọng. Ở Mi Ổ, mọi người gặp một cô gái tên Định Vân Sam. Cô ấy là thanh mai trúc mã của Bạch Cẩm Huy, hay Tiểu Bạch. Qua lời kể của Định Vân Sam, Tầm Tầm mới dần dần biết được những chuyện mà đám Chu Thời Diệc đang ấp ủ thực hiện. Thì ra tại đây, vài năm trước đã có một vụ sập cầu dẫn đến rất nhiều người chết. Người thân của Bạch Cẩm Huy cũng nằm trong số đó. Anh ấy quyết tâm đi tìm những kẻ có tội, chính là công ty Hoa Hải kia đã sử dụng vật liệu không đủ chất lượng để xây cầu. Nhưng khi tìm thấy chứng cứ, Bạch Cẩm Huy bị đám người của công ty Hoa Hải tìm giết, phải đổi tên là che dấu thân phận. Lần trước, Chu Thời Diệc yêu cầu cô xoá video chính là vì nguyên nhân này. Không chỉ Bạch Cẩm Huy, bố của Chu Thời Diệc cũng vì công ty này mà bị ép phải tự vẫn năm anh 9 tuổi. Biết được tất cả những tội ác của Hoa Hải, Tầm Tầm càng thấu hiểu cho những thanh niên dám đứng lên để lật đẩy thế lực tà ác. Trong quá trình ở Nhã Giang và Mi Ổ, Chu Thời Diệc và Nguyễn Tầm Tầm từng bị đám người xấu đuổi bắt, may mà cảnh sát đến kịp thời. Trải qua những khoảnh khắc nguy hiểm, hai người càng quý trọng thời gian bên nhau hơn. Họ có rất nhiều phút giây ngọt ngào khiến đám bạn phải ghen tỵ. Khi về lại Bắc Thần, câu chuyện về quá khứ và gia đình của Nguyễn Tầm Tầm dần được hé lộ. Chứng bệnh tâm lí của Tầm Tầm khiến Chu Thời Diệc lo lắng, vì thế anh nhờ chị gái mình là Chu Thời Tĩnh, bác sĩ tâm lí, giúp anh quan sát cô. Tình cờ Nguyễn Tầm Tầm nghe được những lời nhận xét của chị gái anh về mình, cô cảm thấy mình không xứng đáng ở bên cạnh ánh mặt trời Chu Thời Diệc, hai người chiến tranh lạnh. Sau đó, Nguyễn Tầm Tầm phát hiện ra bố cô, Nguyễn Minh Sơn và người tình của ông, Hoa Trân lại có dính líu đến Hoa Hải. Hoa Trân là con gái của Hoa Hải, cũng là người đứng sau tất cả những bi kịch khiến rất nhiều người chết kia. Còn bố cô lại giúp người đàn bà đó rửa tiền qua hoạt động mua bán đồ cổ. Sau khi phát hiện ra chân tướng, Nguyễn Tầm Tầm bị kẹt giữa cha mình và Chu Thời Diệc. Cô biết các anh đã tốn rất nhiều năm để tìm ra chân tướng, tìm ra chứng cứ, nhưng bố cô lại là người thân duy nhất của cô. Chu Thời Diệc cũng biết được mọi chuyện không lâu sau đó. Hai người lựa chọn ở bên nhau, không hề đề cập đến chuyện đó. Họ chỉ sống cuộc sống của hai người, nhưng cả hai đều biết sẽ có ngày phải chia ly mãi mãi. Trong một đêm, Nguyễn Tầm Tầm ra nước ngoài cùng bố cô, bỏ lại Chu Thời Diệc trong căn nhà tràn ngập hơi thở tình yêu của bọn họ. Cuối cùng, anh và bạn đã đưa tất cả bằng chứng kết tội Hoa Hải ra ngoài ánh sáng, và lật đổ tập đoàn đó. Thế nhưng, chẳng ai ngờ tới, cái giá phải trả cho việc này lại là mạng sống của Bạch Cẩm Huy thật sự đọc đến đoạn Bạch Cẩm Huy chết vì cứu Định Vân Sam mà mình khóc không ngừng được. Nguyễn Minh Sơn ở nước ngoài một thời gian cảm thấy cắt rứt lương tâm nên cũng về nước tự thú. Sau khi mọi chuyện trôi qua, Chu Thời Diệc một mực chờ đợi Nguyễn Tầm Tầm, hi vọng một ngày cô có thể trở về nhà. Cái kết của truyện theo mình đánh giá là một cái kết đẹp. Tầm Tầm sau 1 năm đi khắp nơi, cuối cùng gặp lại Chu Thời Diệc ở ngoài cửa một quán cafe. Trong 1 năm này, chị gái Chu Thời Tĩnh đã rất nhiều lần yêu cầu anh đi xem mắt và tìm bạn gái, nhưng anh đã hãm sâu vào tình yêu một đời một kiếp với Nguyễn Tầm Tầm, làm sao có thể chứa thêm một ai khác. Anh đã sẵn sàng chờ đợi thêm vài năm nữa, thật may là Tầm Tầm không để anh chờ quá lâu. Hai người tương phùng bằng một cái ôm và một nụ hôn cảm động. Truyện không có ngoại truyện nên hơi tiếc, các nhân vật phụ không được viết nên cảm giác còn dở dang, nhưng đối với cặp đôi chính thì họ đã được ở bên nhau rồi. Truyện “Giấu em sâu trong thời gian” là một câu chuyện cảm động, có tính nhân văn, ngọt ngào, rất đáng đọc nhé.
Ở trong phòng, vẻ mặt của mọi người đều khác nhau.“Mẹ kiếp, Trương Man này bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể……… có thể sửa lại tật xấu này một chút được không?” Người nói chuyện là một người đàn ông đội mũ áo jacket đen, ngồi ở một góc của sô pha, hai chân bắt chéo. Ngồi xéo trước mặt anh ta là một người cao gầy, tóc chải ngược về sau, không nhịn được tiếp lời “………. Ôi, cô nàng này xinh đẹp xảo trá, con mẹ nó cũng quá đẹp rồi!”“Há, đẹp chỗ nào?”“Vẻ mặt, eo nhỏ, chân dài….. nhưng mà nhìn qua thì có hơi lạnh lùng, khá giống……” Người tóc chải ngược liếc mắt sang người đàn ông bên cạnh, có hơi lười nhác ngửa ra sau tựa người vào ghế sô pha, anh ta thấp giọng nói “Dáng vẻ tức giận giống với Thập Nhất.”Mũ áo đen nói “Tiểu Bạch……. Nghe anh mày khuyên một lời, phụ nữ càng đẹp, càng không đáng tin, ngực lớn, thấy được, sờ được, mới là chân thật nhất.”"..."Giống như chỉ sợ người khác không biết cậu ta thích ngực lớn Tầm Tầm quay đầu lại, lặng lẽ đảo mắt, hai người ngậm miệng ngay tức kiếp, ánh mắt kia, quả thực là phiên bản nữ của Chu Thời thu tầm mắt lại, khoé mắt bỏ qua người đàn ông ngồi chính giữa trên ghế sô pha, người kia bỗng nhiên ngồi dậy, cúi người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu nhìn bài trong tay, mày hơi chau lại vẻ thiếu kiên tay cầm bài của anh sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón trỏ vô thức gõ từng cái lên bài, vẻ mặt tẻ nhạt, mơ hồ thể hiện ra một thoáng không kiên nhẫn. Người đàn ông đội mũ bên cạnh đột nhiên ôm lấy cổ anh kề tai nói câu gì đó, người kia bỗng nghiêng đầu nhìn về phía cô, kéo khóe miệng, lại đảo tầm mắt, vẻ mặt dường như có hơi… không quá vui vẻ. Nguyễn Tầm Tầm không chút biến sắc quay đầu, một lần nữa nhìn về phía hai người trong nhà vệ Man mặc quần áo xong, chọt vào vai Thiệu Bắc, chỉ về phía cửa “Bạn gái anh à?”Hai người đều là sinh viên hệ Đại học của Học viện âm nhạc vũ đạo Bắc Tuần, tuy nói sắp tốt nghiệp, nhưng có mấy người cả đời cũng sẽ không gặp gỡ, nhưng Thiệu Bắc như vậy…. quả thật là làm cô rất khó đợi anh ta trả lời, Nguyễn Tầm Tầm đã khép camera lại, giọng nói qua quýt “Cô muốn dùng cũng được, vậy thì cho cô.”Thiệu Bắc không nói một lời, dựa vào tường nhà vệ sinh hút thuốc, nuốt mây nhả khói, không giải thích không biện giải, ngay cả nhìn cũng không nhìn không khí gượng nhỏ Nguyễn Tầm Tầm đã là nữ vương, gặp rắc rối nhỏ, đi tới đâu, xông tới chỗ nào, bị ấm ức cũng chỉ phủi mông đứng dậy, nhưng rất ít khi phải chịu uất ức, từ trước đến giờ cô là tiểu quỷ, có thừa cách để người khác chịu đến trường, cô tự an ủi mình, hai người bên nhau không lâu, môi cũng chưa từng hôn, cũng không tồn tại vấn đề gì, lạc lối thì lạc lối đi, sau này cô nhất định có thể gặp được người tốt hơn anh khi cô thật sự đứng ở cửa thì trong lòng lại không dễ chịu như mà, ván đã đóng thuyền rồi. Thiệu Bắc không giải thích, Nguyễn Tầm Tầm cũng không có ý định nghe tiếp, cô nhét camera vào trong túi, quay người đi ra bên trong phòng dường như cảm thấy không đã lắm, cứ như vậy là xong rồi sao?Đi ra ngoài chưa được mấy bước thì người đàn ông ngồi trên ghế sô pha vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng “Đợi một chút.”Giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp mà thu hút, ánh mắt như một cái giếng sâu. Nguyễn Tầm Tầm dừng bước chân, xoay người lại liếc anh một cái, nhíu mày “Chuyện gì?” Người kia nhìn chằm chằm vào túi của cô, ra hiệu cho cô để đồ lại, mắt của anh thật sự rất đẹp, bọng mắt dưới mí mắt rất gợi Tầm Tầm hừ lạnh một tiếng, khoác túi lên vai, ánh mắt khiêu khích.“Đây là chuyện của anh sao?” Cô nhìn chăm chú vào anh, nói chậm từng chữ, thấy anh mím môi không trả lời, trong nháy mắt đã ngầm hiểu, hất cằm về phía Trương Man, hỏi “Anh thích cô ta à?”Trương Man quay mặt đi, không che giấu được sự mừng rỡ. Chu Thời Diệc không để ý đến cô, cũng không nhìn Trương Man, biểu hiện lạnh lùng lặp lại một lần nữa, chỉ là trong giọng nói có thêm một phần nhắc Tầm Tầm vốn dĩ không để ý đến anh, đeo túi chạy ra ngoài. Đại Bảo theo sát phía sau, cô đóng cửa lại, dùng thân thể “Cường tráng” của chính mình chặn cửa, kéo tay nắm cửa không cho người bên trong đi phòng hỗn loạn, nghe thấy có người đang nói “Mẹ kiếp, tại sao sức con nhỏ này lại mạnh như vậy!”“Mày nói xem? Ngón tay tao bây giờ còn không có cảm giác đây!”“Mẹ kiếp!”……..Nguyễn Tầm Tầm chạy tới tầng sáu, trốn vào một nhà kho nhỏ, sờ soạng tìm công tắc trên tường, phát hiện ra đã hỏng dựa vào tường tìm cái bàn, móc camera trong túi ra, ngón trỏ chạm nhẹ, liếc nhìn hình và video vừa quay được. Trong đó có một tấm hình, lúc cô vừa mới vào cửa đã quá căng thẳng nên quên đổi chế độ, trực tiếp nhấn nút, chụp ra một tấm phòng đen kịt, chỉ có màn hình của camera phát ra ánh sáng xanh cúi đầu, nhìn chằm chằm camera. Người đàn ông trong hình lười biếng dựa vào ghế sô pha, tóc đen gọn gàng, mặt rất nhỏ, mắt đen nhánh, bọng mắt rõ ràng, rất gợi cảm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhếch thành một đường thẳng, không có một tí độ cong nào, lông mày rậm, đáy mắt sâu lộ ra vẻ không kiên nhẫn khi bị người khác quấy mặc đồ đen toàn thân, áo sơ mi đen phối với quần tây dài màu đen, một đôi chân dài tùy ý bắt chéo nhau, vai rộng eo hẹp, dáng người tương đối tốt, đường nét mượt mà, phảng phất như cách lớp vải mỏng manh cô cũng có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn của Tầm Tầm nhìn một lúc lâu, phát hiện ra khuôn mặt này khá cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nắm cửa, Nguyễn Tầm Tầm nín thở, vội để camera vào lại trong túi, một lát sau, tiếng động lại biến mất, tiếng bước chân ngày càng Tầm Tầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tải hình và video qua điện 2%....... 50%.....Khi con số nhảy đến 60%, cửa bị người bên ngoài mở ra, một tia sáng lọt vào, một bóng người lách qua, sau đó là tiếng cửa phòng rơi khóa. Nguyễn Tầm Tầm đột nhiên hiểu ra, cắn răng, vội nhét camera vào nơi sâu nhất của áo sơ mi. Cũng may camera không quá lớn, cô có thể giấu bên trong, sau đó kéo dây kéo của áo lông lại, kéo dây kéo lên cao, sau khi đảm bảo không có sơ hở nào thì lại đưa tay vào trong, ôm chặt trước ngực, tim nhảy lên tận cổ đến trước cửa ngừng một chút, tiếng bước chân đi về phía bên này, chân dài đứng lại trước mặt cô, từ trên cao liếc xuống Tầm Tầm ngồi chồm hỗm trên mặt đất, kinh ngạc ngửa đầu nhìn anh “Anh…. Lấy chìa khóa ở đâu ra?”Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy rõ đường nét của người kia, Chu Thời Diệc cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt cô, khuỷu tay chống đầu gối, nhìn cô xòe tay, giọng trầm thấp “Đưa ra đây.”Cơ thể cô dán chặt lấy vách tường, núp trong góc trong phòng đột nhiên có một tia sáng sáng lên, có hơi chói mắt, cô híp mắt, không biết anh tìm ở đâu ra một cái đèn pin cầm tay, quơ quơ nhìn cô, giọng điệu không tốt “Là cô tự mình đi ra hay là tôi xách cô ra?”Nguyễn Tầm Tầm ôm túi không nhúc giây sau, người kia tức giận mắng một câu, cổ tay cô bị kéo một cái, Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp bị lôi ra ngoài không chút khách khí, cô ra sức vùng vẫy, giọng nói của anh lại trầm thêm mấy phần, không thể nói chen vào “Đưa ra đây!”“Ầm” một tiếng, vách tường lạnh lẽo cứng ngắc sau lưng cô bị đánh mạnh vào, cũng thật không có chút nương tay nào. Cổ tay bị một bàn tay ấm áp khô ráo bẻ ngược kề sát trên tường, vặn vẹo thì chỉ thấy đau xót, ý thức tê liệt, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, cô cắn răng không nhịn được mắng “Mẹ kiếp ông nội anh!”Nguyễn Tầm Tầm nhìn thấy anh giãn lông mày, khóe miệng nhếch lên, đàng hoàng trịnh trọng trả lời “Được, tôi đi về hỏi ông nội tôi.”“………..”Trong căn phòng nhỏ vô cùng yên tĩnh. Đêm khuya vắng vẻ, bên cạnh chính là phòng khách, tiếng động truyền đến hơi lớn, điều này cũng bình thường, đêm hôm khuya khoắt, ai còn ở đây “đánh nhau” với anh sự là gặp quỷ Thời Diệc cũng không vui vẻ mà nhíu mày, hiển nhiên là không quá bình tĩnh “Camera đâu?”Nguyễn Tầm Tầm liếc anh một cái, tức giận nói “Tự tìm đi.”Chu Thời Diệc đột nhiên không nói, ánh mắt rơi trên người cô đánh giá, khóe miệng kéo lên, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh của cô.“Thử xem chỗ nào đây?” Cô có hơi không tự nhiên nghiêng đầu nhíu mày, bỗng nhiên tiến lên một bước, Nguyễn Tầm Tầm đã kề sát vách tường, không thể lui được nữa, một tay anh cầm đèn pin, một tay chống một bên người cô, hơi cúi người kề đông*, tuyệt kỹ chết người của nam thần. * Là tư thế áp sát đối phương vào tường.Nhưng chiêu này đối với Nguyễn Tầm Tầm lại vô dụng, cô không có tâm tư hồng phấn của thiếu nữ. Nếu như điều kiện cho phép thì cô nhất định sẽ bích đông bỗng nhiên bị người ta nắm lấy. Xúc cảm nơi đầu ngón tay là sự thô ráp rất riêng của đàn ông, cô cảm thấy có hơi tê dại, muốn tránh ra, lại bị anh giữ chặt hơn, đang dùng lực tách ra, mặt của anh phóng to, ngũ quan anh người dựa vào nhau rất gần. Khuôn mặt anh ngay trước mặt cô, hốc mắt sâu thẳm, giọng nói ngả ngớn “Là cô tự mình lấy ra, hay là tôi giúp cô lấy ra.” còn cố ý nhấn mạnh chữ “Tôi.”Nguyễn Tầm Tầm bùng nổ, giọng nói hung ác “Con mẹ nó anh dám?”Chu Thời Diệc nhíu mày, buông cằm cô ra, ngồi dậy, một tay cho vào áo, một tay cầm đèn pin, tia sáng chiếu trên xương quai xanh của cô, cố ý quơ quơ, lười biếng mở miệng “Tôi có gì mà không dám?”Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy có hơi sai kế hoạch, chiêu này nếu như đặt trên người chính nhân quân tử thì nhất định là thắng chắc, ai biết được, nhìn dáng người anh gương mẫu ngồi trong phòng khách, rất đàng hoàng trịnh chỉ là mặt người dạ thú!Nhưng cô cũng không phải người tầm thường gì “Nếu anh dám động, tôi nhất định sẽ chỉnh chết anh.”Rõ ràng, người đàn ông đối diện không coi là chuyện to tát gì, không nhịn được nói “Tôi cho cô 3 giây, cô tự mình lấy ra.”“….3…..”Cô nỗ lực nói sang chuyện khác “Ôi, anh có phải là yêu Trương Man đến thảm rồi không, anh vì cô ta mà làm nhiều thứ như vậy, cô ta có biết không?”Người đàn ông hoàn toàn không để ý tới cô, còn đang đếm “…..2…..”Mẹ kiếp, sau này anh đừng rơi vào tay tôi.“…….1……….”Hai tay cô ôm trước ngực, ngắt lời anh “Đợi chút đợi chút, anh lấy tay ra, tôi lấy cho anh.”Chu Thời Diệc nhíu Tầm Tầm lườm anh một cái “Vậy anh xoay qua chỗ khác.”Chu Thời Diệc nhún vai, chậm rãi xoay người, ánh mắt quét qua dáng người cô, hình như có hơi…. Ghét bỏ?“Đừng có nhìn lén!” Trong miệng cô nói vậy, nhưng chân lại nhích về phía từng bước từng bước.….. chỉ còn một bước nữa, lúc cô sắp cầm lấy tay nắm cửa thì cổ tay bị siết một cái, trực tiếp bị kéo trở Thời Diệc đứng một chỗ, cánh tay duỗi một cái, dễ dàng kéo cô trở lại, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh “Đi đâu?”Hiển nhiên anh đã không còn kiên nhẫn, không muốn phí thời gian với cô nữa, nhấc cô lên chống trên tường.
Nguyễn Tầm Tầm kinh ngạc nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, vốn tưởng rằng tính tình anh lạnh lùng như vậy chắc là sẽ không trả lời đâu, ai ngờ anh lại không mặn không nhạt trả lời một chữ có, Nguyễn Tầm Tầm cũng không biết mình nên vui hay buồn. Hai người sóng vai đi ra khỏi rạp, trời đã nhá nhem tối. Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên, đường phố nhấp nháy, gió lạnh từng đợt. Nguyễn Tầm Tầm kéo chặt áo khoác lại, bát quái hỏi “Sau đó thì sao? Các anh có ở bên nhau hay không?” Giọng nói Chu Thời Diệc trầm thấp “Không có.” Nguyễn Tầm Tầm sững sờ “Tại sao vậy?” Hai người đứng ở cửa rạp chiếu phim, tiếng nói của anh nhẹ như mây gió “Sau đó thì tôi tốt nghiệp rồi, không có cơ hội.” “À.” Lầu một của rạp chiếu phim có một siêu thị kiểu lớn, Nguyễn Tầm Tầm muốn đi mua ra trải giường cho anh, hai người vừa đi tới cửa đã nghe thấy phía sau có người gọi bọn họ, à không, là gọi anh. Không biết có phải cửa hàng quá ồn ào hay không mà Chu Thời Diệc giống như là không nghe thấy. Anh vẫn tiếp tục đi về phía trước. Ống tay áo bỗng nhiên bị người phía sau kéo lại. Cô quay đầu liếc nhìn, nhẹ nhàng kéo tay áo anh “Hình như có người gọi anh.” Lúc này Chu Thời Diệc mới dừng bước lại. Sức lực trên tay áo vẫn còn, Nguyễn Tầm Tầm vẫn cứ không buông tay. Anh cúi đầu liếc nhìn, ngón tay gầy gò trắng mịn kéo tay áo khoác của anh, tay rất nhỏ, rất gầy, vì không mang găng tay mà đốt ngón tay có vài chỗ bị lạnh nên đỏ lên. Anh bỗng nhiên muốn nắm chặt đôi tay ấy, sau đó bỏ vào túi của mình. Trong lòng có vài thứ đổ vỡ. Tâm tư che giấu đã lâu. Nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ đề cập với ai. Anh cho rằng anh đã giấu rất tốt. ……….. Trước cửa cửa hàng ở lầu một có hai người đang đứng. Đại Bao và Từ Thịnh nhìn nhau một cái, sau khi xác nhận đây thật sự là Thời Nhất nhà họ thì mới chen qua đám người, đi tới, không thể tin được nói “Sao cậu lại ở đây?” Chu Thời Diệc không trả lời. Hai người không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt lên người Nguyễn Tầm Tầm, lộ ra vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Đại Bao lên tiếng chào hỏi cô trước “Hi……” Nguyễn Tầm Tầm bình tĩnh gật đầu. Đại Bao o……. Lần đầu tiên, Từ Thịnh cũng nhìn cô khẽ gật đầu xem như là chào hỏi, Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy kỳ lạ, không phải người này bình thường thấy cô đều trực tiếp đi đường vòng sao? Hoặc là làm như không nhìn thấy? Mặt trời mọc lên từ phía tây à, lại gật đầu chào hỏi cô? Lúc này Chu Thời Diệc mới nhàn nhạt nói “Sao các cậu lại ở đây?” Từ Thịnh trực tiếp đánh một cái lên ngực anh “Chúng tớ đến đây mua đồ, Đại Bao nhất định muốn ăn thang bao* ở đây, mẹ kiếp, ông đây gọi điện cho cậu cả một ngày cũng không được, điện thoại của cậu bị gì vậy?” * một loại bánh bao lớn, có súp từ Dương Châu, chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ. Anh đứng thẳng người, cho hai tay vào túi, trả lời nhẹ như mây gió “Hết pin, tìm tớ có chuyện gì?” Từ Thịnh sắp tức đến sắp bể phổi rồi, cảm thấy mình không có thể nào để nói tiếp nữa nên vỗ vỗ Đại Bao, thuận khí nói “Cậu nói.” “Ngày hôm nay là lễ Giáng sinh, cậu quên rồi sao?” Đại Bao lại nói “Lúc trước đã nói là tối nay đến nhà A Thịnh tụ họp, chính cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Chị Tĩnh và anh rể cậu cũng đã tới rồi, cậu quên thật rồi sao?” Chu Thời Diệc theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ rồi “À, vậy bây giờ đi thôi.” “Vậy tôi đi trước đây, lần sau tôi sẽ mua đồ rồi trả lại cho anh.” Nguyễn Tầm Tầm nói xong thì gật đầu với mọi người, sau đó quay người muốn đi. Cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại. Bàn tay khô ráo mạnh mẽ. Cô nghi ngờ quay đầu lại, Chu Thời Diệc hơi cúi người, kéo cổ tay cô, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô “Không phải là trường cô được nghỉ sao? Cùng đi đi.” Nguyễn Tầm Tầm a lên một tiếng. Đại Bao thuận theo phụ họa “Đúng vậy, em gái Tầm, ngày hôm nay là lễ Giáng sinh, đi cùng đi!” Chu Thời Diệc không buông tay, từ trên cao nhìn cô, lòng bàn tay anh khô ráo ôn hòa, cảm giác thô ráp chỉ đàn ông mới có, rất thoải mái. Ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng. Từ Thịnh liếc nhìn cô một cái, nói “Cùng đi đi.” ………. Đại Bao và Từ Thịnh một xe, Nguyễn Tầm Tầm và Chu Thời Diệc một xe, bốn người mua đồ xong thì chạy xe về biệt thự Kim phủ. Bên trong xe Audi. Đại Bao lái xe “Cậu cảm thấy điện thoại nó hết pin là thật hay giả?” Từ Thịnh cúi đầu chơi điện thoại “Cái này còn cần phải nói sao, nhất định là giả, tớ biết nó lâu vậy rồi nhưng chưa từng thấy điện thoại nó hết pin lần nào.” Đại Bao “Ôi, tớ vừa nhìn thấy trong tay em gái Tầm cầm bỏng ngô, cậu nói, không phải là hai người họ đi xem phim chứ?” “Sẽ ~ không ~ đâu ~” Từ Thịnh nghiêng đầu, kéo dài giọng nói “Không phải là Thời Nhất ghét xem phim nhàm chán sao? Mỗi lần tớ rủ nó đều không đi.” Đại Bao cười ha ha “Vậy phải xem là đi với ai? Đi với cậu thì có cho tớ 100 tệ tớ cũng không đi.” Từ Thịnh trực tiếp đạp một cước “Nói cứ như tớ muốn đi với cậu vậy.” Bên trong xe Volkswagen. Hoàn toàn ngược lại với tình huống bên kia, trong xe thật yên tĩnh. Chu Thời Diệc chăm chú lái xe, Nguyễn Tầm Tầm chăm chú chơi điện thoại. Một lúc sau, Nguyễn Tầm Tầm thuận miệng hỏi “Bác sĩ Tiêu và chị anh đã kết hôn bao lâu rồi?” “Bốn năm.” “À. Có con chưa?” “Chưa có.” ………… Sau đó lại yên lặng một lúc. Đèn đỏ, Chu Thời Diệc dừng xe, quay đầu liếc nhìn cô một cái “Cô muốn đi Mi Ổ làm gì?” “Đi chơi, thuận tiện thăm người thân.” “Cô có người thân ở Mi Ổ sao?” “Ừ.” Nguyễn Tầm Tầm cất điện thoại cẩn thận, kéo mũ áo khoác che lại, dựa vào ghế, vành mũ che mắt cô nên không thấy rõ vẻ mặt, tựa như không muốn nói thêm nữa “Tôi ngủ một chút, đến nơi thì gọi tôi.” Chu Thời Diệc ừ một tiếng. Xe cua qua mấy giao lộ thì đến cửa biệt thự Kim Phủ, Chu Thời Diệc đánh thức cô “Đến rồi.” Nguyễn Tầm Tầm dụi mắt đi theo sau bọn họ. Từ Thịnh quả nhiên là phú nhị đại, căn nhà này có hơi thái quá, trang trí xa hoa xa xỉ, ở sau còn có một vườn hoa nhỏ, chỉ là cách bố trí và nội thất có hơi không ăn khớp. Nguyễn Tầm Tầm tham quan một vòng, sau đó ngồi xuống sô pha. Chu Thời Diệc gọi Đại Bao “Cậu lại đây.” Đại Bao hùng hục chạy tới “Chuyện gì.” Chu Thời Diệc đưa cho anh ta một bộ poker “Cậu chơi với cô ấy một lúc.” Đại Bao hơi sửng sốt “Vậy còn cậu?” “Tớ lên lầu sắp xếp ít đồ.” Mẹ kiếp, người phụ nữ của cậu sao tớ phải tiếp? Xem ông đây là gì?! Một giây sau, Đại Bao nhận bài poker, cung kính một cái “Được, tớ nhất định sẽ ở bên cạnh chị….. dâu thật tốt, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Chu Thời Diệc trừng hắn “Ngứa người à?” Đại Bao cười hì hì “Mau đi đi mau đi đi, đi xem phim với chị dâu chắc là đã gác lại không ít chuyện nhỉ? Tớ hiểu được tớ hiểu được.” “……..” …………. Chu Thời Diệc quay người lên lầu hai. Đại Bao ném việc gọi đồ ăn sang cho Từ Thịnh “Còn lại cậu gọi đi, tớ đi chơi với chị dâu, thuận tiện hỏi chị dâu thích ăn cái gì.” Từ Thịnh đá anh ta một cước “Chân chó không ai hơn được cậu, cậu không đi ai đi? Cút qua đó nhanh lên, đừng để chị dâu’ cậu đợi lâu.” Đại Bao hừ một tiếng “Cậu đây là ghen tị, ghen tị Thời Nhất coi trọng tớ.” Từ Thịnh hứ một tiếng “Diễn đến nghiện rồi à? Có muốn chúng tớ tìm cho cậu một đoàn kịch để cậu diễn một mình không?” Đại Bao cầm bài poker đi tìm Nguyễn tầm Tầm “Chị…… dâu, chị biết chơi bài poker không?” Nguyễn Tầm Tầm nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ. Đại Bao cười hì hì “Thời Nhất đi sắp xếp chút tài liệu, lát nữa nó xuống, chúng ta chơi trước một lúc đi?” Nguyễn Tầm Tầm chưa quyết định, tay miễn cưỡng để trên ghế sô pha “Tùy.” Ơ ơ! Giọng điệu này. Đại Bao “Biết Trác kim hoa không?” Trác Kim Hoa là trò chơi bài giấy dân gian Trung Quốc, với quy tắc so sánh bài độc đáo. Các chơi đơn giản dễ hiểu, kết hợp giữa kiểu chơi so sánh lớn nhỏ của Long Hổ Đấu và dự đoán kiểu bài của Baccarat. “Biết.” Đại Bao “Đấu bò* thì sao?” *Nếu một người chơi đấu bò có thể sắp xếp năm thẻ chơi trong tay của mình dưới dạng ba thẻ, hai thẻ và một thẻ, bội số nguyên là 10, thì thẻ đó được gọi là "bò". “Cũng được.” Đại Bao “Stud*?” * Draw poker Mỗi người chơi được nhận 5 lá — ví dụ five-card draw — hoặc nhiều hơn, và tất cả đều không được mở. Họ có thể đổi từ một hoặc nhiều lá với một số lần nhất định, ví dụ với five-card draw người chơi có thể đổi duy nhất một lần, số lá được đổi trong lần này là từ 1 cho đến 5 lá. Stud poker Mỗi người chơi nhận một số lá bài trong lần đầu, một số được mở ra cho mọi người cùng xem. Sự khác biệt quan trọng nhất giữa stud poker và draw poker là người chơi không được tráo hoặc đổi bài. “Có thể.” Đại Bao “……….” …… Bản thử nghiệm của sắp kết thúc, chẳng mấy chốc sẽ chính thức mở server, thật ra gần đây công ty rất bận bịu, việc trong tay Chu Thời Diệc rất nhiều, sau khi gửi mail anh lại gọi một cuộc điện thoại ra nước Lúc gần kết thúc thì Từ Thịnh đẩy cửa đi vào. Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái, không nhanh không chậm nói “Tháng sau tôi phải đi Nhã Giang một chuyến, cậu về rồi chúng ta nói chuyện sau, thi đấu thật tốt, chờ cậu giành chức vô địch.” Điện thoại mở loa ngoài, đối phương cười cười “Được, Thời Nhất, nếu như tôi thật sự giành được chức vô địch……. Quên đi, đến lúc đó rồi nói.” Điện thoại ngắt. Từ Thịnh đóng cửa lại, đi tới, trêu nói “Ôi, đội trưởng tiền nhiệm ST của tớ, đã giải ngũ rồi còn chỉ huy ra nước ngoài sao?” Chu Thời Diệc không để ý đến anh ta “Cậu lên đây làm gì?” Từ Thịnh nhún vai “Chị cậu và anh rể sắp đến rồi, tớ lên xem xem cậu xong chưa?” “Ừ, chờ tớ gửi tài liệu.” Từ Thịnh kéo ghế ngồi đối diện “WCG gần đây đang thi đấu sao?” “Ừ.” “ST được đề cử rồi hả?” “Ừ.” “Mẹ nó, hiện tại ST như mặt trời ban trưa, lúc trước cậu nghỉ thi đấu thật sự là đáng tiếc, tớ nhớ hiện nay ở Trung Quốc cậu cầm danh hiệu MVP đúng không?” Chu Thời Diệc ngẩng đầu “Năm nay còn có thể có một người nữa, không chừng tên đó còn có thể giữ chức vô địch.” “Nếu quả thật như vậy thì tên đó đứng đầu trong cái giới này rồi.” Từ Thịnh có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch năm đó bây giờ đã là huyền thoại của giới thể thao điện tử rồi. Trong phòng sách lầu hai, hai người ngồi im, mỗi người cầm một điếu thuốc, suy nghĩ bay ra ngoài. Từ nhỏ đến lớn, Chu Thời Diệc vẫn luôn là người tự chủ cực kỳ tốt, khoảng thời gian sa sút tinh thần duy nhất có lẽ chính là kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học kết thúc. Buổi tối hôm vừa mới thi đại học xong, Từ Thịnh và Chu Thời Diệc nói tới kế hoạch du lịch tốt nghiệp của anh ta, thật ra Chu Thời Diệc không quá hứng thú, cuối cùng Từ Thịnh nói “Thời Nhất, cậu có thích ai không? Nếu có, vậy làm đi, mang theo rồi làm. Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, dù sao tớ cũng muốn dẫn con gái đi cùng, cậu không mang theo, đến lúc đó cô đơn thì cậu cũng đừng trách tớ…..” Chu Thời Diệc uống một hớp rượu, nói “Được.” Lúc này Từ Thịnh mới phản ứng lại được, trong lòng tên này có người! Sau đó cũng không nhắc đến chuyện này nữa, lần thứ hai Từ Thịnh nhắc đến chuyện du lịch tốt nghiệp, Chu Thời Diệc không biết bị cái gì kích thích mà trực tiếp đen mặt, nói “Tớ không đi.” Từ Thịnh cho rằng anh có chuyện quan trọng gì, ai ngờ, đến khi đi du lịch về. Toàn bộ kỳ nghỉ hè này anh chỉ chơi game. Khi đó nam sinh đều chơi những thứ tương tự CS, LOL, DOTA, sau đó còn học hút thuốc. Sau đó, lên đại học, không biết Chu Thời Diệc chơi thế nào mà trở nên nổi tiếng, trong trường tổ chức chiến đội, đều là cao thủ số một, bắt đầu thi đấu trong nước, sau đó đại diện Trung Quốc thi đấu quốc tế. Mà Chu Thời Diệc, từng đạt được vô địch thế giới WCG giải thi đấu game quyền lực nhất thế giới 0x, ba năm liền được đưa vào danh sách đề cử MVP tốt nhất năm, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp có giá trị nhất trong nước. Nhưng mà, cũng không ai biết. Năm đó anh chỉ là nghe thấy vụ cá cược của một cô bé mà trở nên sa sút. Nhưng mà sa sút cũng không có tác dụng cái trứng gì. Anh chơi game như một vị thần, giành lấy tiền thưởng thi đấu thế giới. Đương nhiên Từ Thịnh không biết sự trắc trở trong đó, anh ta hút thuốc, tiếp tục cảm thán “Nói thật, tớ thật con mẹ nó khâm phục cậu, làm cái gì cũng được.” Chu Thời Diệc cười cười “Tớ cũng ước được như cậu.” Từ Thịnh sững sờ, dừng tay, đến gần hỏi “Bây giờ cậu còn thích cô ấy không?” Chu Thời Diệc hút một hơi thuốc, không lên tiếng. Từ Thịnh đếm ngón tay “Để tớ tính, một, hai, ba….. sáu năm rồi, cậu vẫn còn đang chờ cô ấy sao? Năm đó cậu từ bỏ đại học thủ đô, ở lại Bắc Tuần cũng là vì cô ấy sao?” Chu Thời Diệc dựa vào ghế sô pha, chậm rãi nhả ra một luồng khói, im lặng như trước. “Mẹ nó, cậu có cần phải giấu kỹ như vậy không?” Từ Thịnh càng nghĩ càng thấy khả nghi. Chu Thời Diệc tắt điếu thuốc, đứng dậy “Tớ không có chờ cô ấy.” Từ Thịnh ngắt lời “Vậy sao cậu không tìm bạn gái?” “Không gặp được người thích hợp.” Anh khép máy tính lại “Tớ ở lại Bắc Tuần là bởi vì chị tớ, không có nguyên nhân khác.” Vừa dứt lời, điện thoại Từ Thịnh rung lên, nhìn thấy tên nhấp nháy trên màn hình, lúc này mới nhớ đến một chuyện, mẹ kiếp, hôm nay hình như là có gọi Hứa Diễn, anh ta nhìn Chu Thời Diệc rồi lại nhìn điện thoại, đậu xanh! …. Lúc Chu Thời Diệc xuống lầu, Đại Bao ngồi một mình trên sô pha xem TV, anh đi tới “Cô ấy đâu?” Đại Bao nhìn ra ngoài vườn hoa nhỏ, chỉ chỉ về phía hai người đang đứng sóng vai, nhỏ giọng bên tai anh “Nói chuyện hơn nửa ngày rồi.”
giấu em sâu trong thời gian